Giai Thoại Chim Lửa
Phan_39
Chương 20
Lời tự nhủ vô cùng kỳ lạ đó vừa kết thúc thì Minh Nhật đặt tay lên bánh xe lăn…
Trong tích tắc, chỉ vài giây ngắn ngủi, anh chàng đã xoay mạnh vòng bánh xe.
Chiếc xe cứ theo đà lăn nhanh về phía trước…
rồi rớt xuống những bậc thang đá dẫn lối ra vườn hoa.
Tiếp đến là cả chiếc xe và Minh Nhật ngã nhào ra đất.
Cú va chạm mạnh khiến vị thái tử bất tỉnh ngay tại chỗ.
Nghe tiếng động khá lớn, Cơ Thành lập tức xoay qua.
Đôi mắt anh mở to bần thần, bất động khi trước mặt, ngay dưới chân, Minh Nhật nằm im lìm, nhắm mắt.
Bên cạnh, chiếc xe lăn đổ nhào.
Sự việc quá bất ngờ, quá nhanh chóng làm vị tam hoàng tử chẳng biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì với Minh Nhật.
Anh không rõ vì sao hoàng đệ lại ngã…!
Cơ Thành từ từ lùi ra xa, lùi dần, lùi dần… cái nhìn thể hiện nỗi bàng hoàng…
“-Minh Nhật, đệ đưa tay cho huynh nắm, kẻo ngã đó!!
…-Ối!!! Cứu đệ, hoàng huynh…
………………….
-Không… con không đẩy hoàng đệ… con không làm thế…
-Thành nhi, con còn không chịu nhận lỗi… chính Nhật nhi đã nói con đẩy nó… con làm mẫu hậu quá thất vọng…
-Thành nhi sao lại làm vậy, đó là hoàng đệ ruột của con…
-Không… phụ vương… mẫu hậu… hãy tin con, con không hề đẩy hoàng đệ… không hề…
làm ơn tin con…”
Cơ Thành lắc đầu, miệng lẩm bẩm
-Không… không phải… không phải… con không làm…
-Trời ơi Nhật nhi!!
Cơ Thành giật mình khi giọng Âu Mỹ Ngân hét lên.
Anh quay qua thấy mẫu hậu, Các Tự cả Nguyệt Tịnh đứng giương mắt nhìn Minh Nhật nằm dưới nền đất lạnh, bất tỉnh.
Vị hoàng hậu, với vẻ hốt hoảng, lập tức chạy nhanh đến đỡ Minh Nhật.
Mái đầu hoàng đệ gục trên tay bà.
-Trời… trời ơi… chuyện gì vậy… sao lại ra nông nỗi này… Nhật nhi, tỉnh lại, mau tỉnh lại hoàng nhi của ta… đừng làm mẫu hậu sợ…
Các Tự và Nguyệt Tịnh cũng sốt sắng đến bên Minh Nhật.
Các Tự lo lắng, gọi
-Thái tử… thái tử… ngài làm sao thế…?
Nguyệt Tịnh kêu thất thanh
-Trời ơi thái tử…
Âu Mỹ Ngân không ngừng kêu lên trong sợ hãi
-Nhật nhi… Nhật nhi, hãy tỉnh lại… đã xảy ra chuyện gì… thật ra…
Người phụ nữ xinh đẹp ngưng bặt khi thấy Cơ Thành đứng cách đó không xa, lặng im…
-Thành nhi… chính con là người đã làm Nhật nhi ra thế này sao?
Các Tự lẫn Nguyệt Tịnh liền xoay ra sau, bấy giờ cả hai mới phát hiện ra sự hiện diện của Cơ Thành.
Trước ánh mắt của ba người kia, Cơ Thành lại lắc đầu, giọng nói đứt quãng
-Không… không phải… con không làm gì hoàng đệ …
-Vậy thì con hãy nói xem, chuyện gì đã xảy ra với Nhật nhi?
-Con… con không biết… hoàng đệ tự dưng ngã…
-Tự dưng ngã ư?
Âu Mỹ Ngân có vẻ như không tin câu trả lời đó của Cơ Thành.
Kế bên, Nguyệt Tịnh đưa tay lên môi, thốt nhẹ
-Thành ca… lẽ nào huynh…
Còn Các Tự thì… vô cùng bần thần trước tình huống này.
Có phải chính Cơ Thành đã đẩy ngã Minh Nhật?
Giống hệt tai nạn tám năm trước… sao lại như thế?
Dù còn rất bối rối nhưng Các Tự đã nhanh nhẹn bảo
-Chuyện này khoan hãy bàn, bây giờ cần đưa thái tử về phòng và truyền ngự y ngay!
-Đúng… Các Tự nói đúng… nương nương, nên đưa thái tử về phòng đã…
Âu Mỹ Ngân, không nói nhiều, mau chóng gọi to
-Người đâu… người đâu… vào đây ngay…
Trong lúc ấy
Các Tự khẽ đưa mắt sang Cơ Thành đứng bất động, cái nhìn của anh hoàn toàn trống rỗng.
****************
Sau khi bắt mạch xong, ngự y cúi người tâu
-Bẩm, nương nương đừng quá lo lắng, thái tử chỉ bị ngất, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại ngay.
Âu Mỹ Ngân thở phào
-Cảm tạ trời phật… được rồi, khanh lui ra đi!
Khi viên ngự y rời khỏi phòng, Nguyệt Tịnh nhìn qua vị hoàng hậu
-May là thái tử không sao, nương nương, người có thể yên tâm rồi.
-Umh…
Âu Mỹ Ngân gật nhẹ rồi như nhớ đến Cơ Thành liền đảo mắt nhìn
-Thành nhi không đến đây ư?
-Dạ có lẽ hoàng huynh khó xử nên vẫn còn ở ngự hoa viên, để Các Tự đi gọi hoàng huynh đến…
****************
Ở vườn ngự uyển
trên những bậc thang đá, Cơ Thành ngồi gục đầu…
Im lặng. Nỗi niềm nào đó trải dài theo làn tóc đen của anh.
Có tiếng bước chân đến gần, cùng lúc giọng Các Tự vang khẽ
-Tam hoàng huynh… huynh làm sao vậy…?
Nghe tiếng của hoàng đệ muội, Cơ Thành từ từ ngẩn mặt nhìn lên
-Là muội à? Huynh không sao…
Các Tự tròn xoe mắt khi trông sắc mặt nhợt nhạt của hoàng huynh.
-Huynh ổn chứ?
Cơ Thành lại cúi mái đầu, ánh mắt hướng vào khoảng không trước mặt, cười nhạt
-Umh, huynh ổn…!
-Không tốt chút nào!!
Các Tự nhủ thầm, trong lòng thật sự lo lắng bởi thái độ, lời nói trầm hẳn của anh.
Chưa bao giờ cô tiểu thư thấy hình ảnh Lạc Cơ Thành như thế…
Đúng… chưa bao giờ hết… một Lạc Cơ Thành kỳ lạ và buồn sầu đến đáng thương…
Không gian giữa hai người bỗng chốc lặng im.
Chẳng ai nói với ai lời nào nữa… họ chỉ nghe tiếng gió mãi đùa giỡn trên mấy cành hoa.
Đột ngột Cơ Thành cất giọng, rất nhỏ
-Hoàng đệ muội, huynh… huynh không hề đẩy ngã Minh Nhật! Hãy tin huynh!
Thoáng bất động trước câu nói “Hãy tin huynh!” của người nam nhân đó, Các Tự không hiểu sao tim thắt lại, nhói đau một cách khó hiểu.
Trông dáng vẻ bần thần cùng cách nói yếu ớt từ vị hoàng huynh, cô thấy thương anh lắm.
Và sự thật…
Dù vẫn chưa hiểu rõ chuyện khi nãy là thế nào nhưng Các Tự… vẫn tin Cơ Thành…
Tin anh không hề đẩy ngã Minh Nhật.
-Muội… tin huynh!
Lời tin tưởng của Các Tự vừa dứt, Cơ Thành liền đưa mắt nhìn.
Thấy nụ cười dịu dàng, ấm áp của người nữ nhi ấy, vị hoàng tử bất chợt ấm lòng.
Anh mỉm cười, bảo
-Cám ơn muội…!
Các Tự lắc đầu
-Huynh đừng nói những lời khách sáo như thế… thái tử đã không sao, ngài ấy sẽ mau tỉnh lại thôi, mẫu hậu muốn gặp huynh…
Cơ Thành lại lặng thinh trong vài giây rồi bảo
-Mẫu hậu nghĩ huynh đẩy ngã Minh Nhật, huynh có đến gặp cũng vậy thôi, không cần nữa.
-Hoàng huynh, rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyện gì?
Vị hoàng tử không nói, chỉ thở dài, mặt khẽ quay đi.
Các Tự, thật chậm rãi, bảo
-Muội tin huynh, nhưng huynh cũng phải cho muội biết diễn biến sự cố thế nào. Nếu huynh không nói rõ thì làm sao người khác tin huynh… Huynh nói “Hãy tin huynh” vậy thì bây giờ muội sẽ nói “Hãy cho muội biết lúc nãy chuyện gì đã xảy ra?”.
Cơ Thành từ từ quay qua, giương mắt về phía hoàng đệ muội.
Các Tự, ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng tiếp
-Hãy để muội biết rằng, niềm tin muội dành cho huynh không phải là sai lầm!
Khẽ gật đầu, Cơ Thành như cố nhớ lại sự việc
-Quả thật… khi nãy huynh không rõ điều gì đã đến với Minh Nhật, huynh đang nhìn mẫu hậu, muội và Nguyệt Tịnh từ phía xa thì bất ngờ có tiếng ngã lớn vang lên và lúc nhìn lại, huynh thấy Minh Nhật ngã dưới đất, bên cạnh chiếc xe lăn…
Các Tự ngạc nhiên
-Chẳng lẽ đó chỉ là sự cố? Nếu như theo huynh kể thì biết đâu… thái tử chỉ vô tình bị ngã!
-Có lẽ vậy. Nhưng… nhất định sẽ không ai tin huynh… mẫu hậu và tất cả mọi người đều nghĩ huynh là người đẩy ngã đệ ấy…
Nhìn dáng vẻ buồn bã của Cơ Thành, Các Tự cũng buồn theo.
Đúng là với cái cảnh diễn ra ban nãy, Minh Nhật ngã dưới chân Cơ Thành, thì hiển nhiên ai ai cũng tin chắc rằng anh là người đẩy hoàng đệ.
Có cách nào, có cách nào để chứng minh Cơ Thành không làm điều đó?
Lòng Các Tự rối bời…
Cô đưa mắt nhìn nơi Minh Nhật nằm bất động khi nãy… cả nơi Cơ Thành đứng lúc ấy…
Cả hai rất gần… rất gần nhau… gần đến mức kỳ lạ!!
Đúng, cái cảnh Minh Nhật ngã trông không bình thường chút nào…
Đột nhiên, đôi mắt Các Tự sáng lên, dường như vừa phát hiện ra chi tiết quan trọng nào đó.
-Muội biết rồi…
Cơ Thành hơi giật mình trước tiếng reo lớn của cô gái.
Anh chưa kịp hỏi thì Liêu công công xuất hiện, tâu
-Bẩm thái tử phi, tam hoàng tử, thái tử đã tỉnh ạ!
****************
Minh Nhật dựa lưng vào thành giường, rồi nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Mỹ Ngân
-Mẫu hậu đừng lo, Nhật nhi thấy khỏe hẳn rồi, chỉ hơi ê ẩm một tí thôi.
-Sao mẫu hậu không lo được, ngã từ trên cao như thế, con làm mẫu hậu rất sợ đó.
Nguyệt Tịnh gật gật
-Vâng, cả Nguyệt Tịnh và Các Tự cũng hoảng hốt không kém khi thấy ngài nằm bất tỉnh.
Minh Nhật xoay sang bên cạnh, bảo
-Umh, cám ơn muội… à, Các Tự đâu, sao ta không thấy nàng ấy?
Nguyệt Tịnh nói ngay
-Các Tự đến ngự hoa viên gọi Thành ca đến đấy ạ!
-Sao… Các Tự ở cạnh hoàng huynh ư?
Minh Nhật kinh ngạc vì trong lúc anh còn đang nằm ở đây mà Các Tự lại ở bên Cơ Thành.
Âu Mỹ Ngân quan sát gương mặt có chút bần thần của hoàng nhi
-Lại thấy mệt ở đâu à?
-A… dạ không… Nhật nhi không sao…
Chợt Các Tự xuất hiện.
Vừa thấy Minh Nhật, cô hỏi ngay
-Thái tử, ngài thế nào ạ, đã khỏe chưa?
Minh Nhật cười nhưng có vẻ không vui
-Umh, ta không sao đâu, nàng yên tâm!
Các Tự thở phào nhẹ nhõm.
Rồi từ sau lưng cô gái, Cơ Thành từ từ lộ diện, không nhìn trực diện hoàng đệ, mà chỉ nói
-Đệ không sao là tốt!
Trông dáng vẻ bối rối của hoàng huynh, Minh Nhật hiểu anh đang rất khó xử, nên chỉ đáp
-Vâng…!
Chỉ chờ có thế, Âu Mỹ Ngân hướng mắt đến Cơ Thành
-Thành nhi, bây giờ con hãy nói rõ xem, rốt cuộc là… con đã đẩy ngã Minh Nhật sao?
Dẫu biết sẽ bị “kết tội” như vậy nhưng khi vừa nghe câu hỏi đó từ mẫu hậu, vị hoàng tử vẫn rất buồn, khó chịu và cả thất vọng.
Bốn người kia đều không nghe câu trả lời từ anh…
Nhanh chóng, Các Tự nói
-Mẫu hậu, Các Tự nghĩ… việc thái tử ngã chỉ là sự cố không phải là do hoàng huynh làm!
Lời khẳng định ấy khiến bốn người, cả Cơ Thành, đều hết sức ngạc nhiên.
Nguyệt Tịnh nhíu mày
-Là do Thành ca bảo với Các Tự ư?
-Đúng nhưng không hoàn toàn chỉ vì lời của hoàng huynh, Các Tự có thể chứng minh huynh ấy không đẩy ngã thái tử.
Âu Mỹ Ngân sốt ruột
-Vậy sự việc là thế nào?
Các Tự nhìn Âu Mỹ Ngân và cả Nguyệt Tịnh
-Trước khi nói rõ điều này, Các Tự muốn hỏi mẫu hậu với Nguyệt Tịnh, lúc chúng ta phát hiện thái tử nằm bất tỉnh dưới đất thì hai người còn nhớ tư thế nằm lúc đó của ngài ấy?
Âu Mỹ Ngân lẫn Nguyệt Tịnh đều đồng thanh
-Tư thế nằm?
-Vâng. Có phải lúc đó, chúng ta đều thấy, hoàng huynh đang đứng còn thái tử thì nằm dưới chân và…mái đầu của ngài ấy ở ngay phía trước mặt hoàng huynh??
-Ừ nhỉ, đúng là vậy đó Các Tự…
-Umh, mẫu hậu cũng nhớ hình như đúng là thế!
Các Tự mỉm cười, nói rõ
-Vậy thì đúng rồi… hoàng huynh không phải là người đẩy ngã thái tử, nói chính xác là huynh ấy “không thể” làm được điều đó. Nếu như hoàng huynh là người đẩy thái tử thì đáng lẽ vị trí huynh ấy đứng không thể là “ở phía trước” nơi thái tử nằm mà phải là “ở phía sau”! Chẳng ai lại đứng trước mặt một người mà có thể đẩy người đó ngã được cả!
Khi lời giải thích của Các Tự vừa dứt thì Nguyệt Tịnh vỗ hai tay vào nhau, bảo
-Đúng… quá đúng… rõ ràng mái đầu của thái tử nằm đối diện trước mặt Thành ca…
-Chính xác, việc thái tử ngã chỉ là sự cố… rất có thể bánh xe lăn bị trượt nên đã làm thái tử ngã từ trên bậc thang xuống đất. Mẫu hậu thấy thế nào?
Các Tự hỏi vị hoàng hậu.
Âu Mỹ Ngân nhớ lại
-Umh, rất hợp lý. Chưa kể lúc đến đó, ta thấy Nhật nhi vừa từ trên bậc thang đá ngã xuống… nếu Thành nhi đẩy Nhật nhi thì nó phải đứng phía sau lưng hoàng đệ mới phải…
Nhật nhi à, con là người bị ngã, con nói thử xem, sự thật là sao?
Cả ba người còn lại lập tức dồn ánh mắt về phía Minh Nhật, người vừa gặp nạn.
… có điều gì rất khác lạ ẩn hiện trong đáy mắt hiền lành kia…
Nhưng vẻ như không ai nhận ra.
Minh Nhật nhìn một lượt qua Âu Mỹ Ngân, Nguyệt Tịnh rồi đến Cơ Thành.
Cuối cùng, cái nhìn của vị thái tử dừng lại ngay gương mặt đầy mong mỏi của Các Tự.
Tất nhiên, anh biết cô gái mong mỏi điều gì…
… cô mong rằng, anh sẽ nói “ Đó chỉ là tai nạn!”….
Minh Nhật hiểu rõ Các Tự muốn chứng minh sự trong sạch cho Lạc Cơ Thành, hoàng huynh của anh.
Minh Nhật nở nụ cười
-Vâng, con định nói cho mọi người biết việc bị ngã chỉ là sự cố không phải do hoàng huynh… nhưng con chưa kịp nói thì Các Tự đã thông minh “giải oan” cho huynh ấy!
Nghe xong, khỏi nói, ai ai cũng nhẹ nhõm, thở ra.
Âu Mỹ Ngân bảo
-May thật, hóa ra chỉ là sự hiểu lầm, Thành nhi… mẫu hậu xin lỗi vì đã hiểu lầm con!
Nguyệt Tịnh lém lỉnh
-Muội cũng vậy, lúc đầu muội nửa tin nửa ngờ… giờ thì chuyện đã rõ, huynh vô tội!
Cơ Thành thấy như trút được gánh nặng trong lòng, nói khẽ
-Chỉ cần mọi người tin Thành nhi là được…
-Các Tự, công này thuộc về con, con quả nhiên là người quan sát rất tỉ mỉ.
-Dạ mẫu hậu quá khen!- Các Tự quay qua Cơ Thành, cười tươi- Tốt rồi hoàng huynh!
-Thật sự rất cám ơn muội!
-Vâng, đâu có gì, đó là việc muội nên làm.
Cơ Thành nhìn hoàng đệ muội với đôi mắt biết cười, rất ấm áp.
Các Tự cũng hướng mắt về anh, cười dịu dàng, pha chút đằm thắm.
Cả hai chẳng ngờ, Minh Nhật nãy giờ đã trông thấy điều đó…
Anh siết chặt tay, cố kiềm cơn giận khi cứ mãi thấy ánh mắt phi tử của mình và hoàng huynh không ngừng hướng vào nhau đầy thân mật…
****************
Buổi chiều lộng gió
Cơ Thành đứng lặng lẽ, nhắm mắt, dường như đang cảm nhận lời thì thầm của bản thân.
Chẳng rõ vị hoàng tử nghe gì…
…Hơi ấm từ thân thể nào đó tỏa ra, rất gần, ngay sau lưng anh.
-Hoàng huynh!
Khẽ giật mình, mở mắt ra, chàng trai quay lại
-Hoàng đệ muội?
-Vâng, muội làm phiền huynh ư?
Đó là Các Tự.
Vị tam hoàng tử lắc đầu
-Không, huynh chỉ đang đứng. Muội tìm huynh có gì không?
-Dạ muội đến xem Bạch Thố thế nào không ngờ lại thấy huynh ở đây!
-Thế à…
Buông hai từ gọn lỏn, Cơ Thành lưỡng lự hỏi
-Có chuyện này huynh muốn hỏi muội.
Các Tự nghiêng đầu
-Vâng, huynh cứ hỏi.
Cơ Thành nhìn sâu vào đôi mắt đang cười của cô gái, cất tiếng
-Việc Minh Nhật bị ngã lúc trưa nay, vì sao… muội lại tin huynh không làm điều đó, chỉ vì huynh nói “Hãy tin huynh!” sao?
Đang mỉm cười, tự dưng nghe câu đó xong, Các Tự ngừng cười.
Cô tiểu thư xinh đẹp cứ nhìn hoàng huynh, cái nhìn thăm thẳm, tha thiết tình cảm
-Hoàng huynh… Các Tự xin lỗi vì những ngày đầu tiên đến Nam Đô, muội đã… tránh né và thấy sợ huynh. Không những vậy, muội còn nghĩ, huynh là một hoàng tử nhẫn tâm, lạnh lùng và tàn bạo. Nhưng… từ lúc Minh Nhật sang Đông Đô, với những ngày được ở cạnh huynh, muội mới phát hiện ra huynh không như muội nghĩ!
Cơ Thành hỏi khẽ
-Vậy… trong lòng muội bây giờ, Lạc Cơ Thành là một người thế nào?
Cái nhìn của Các Tự hướng về Cơ Thành thật long lanh, nồng nàn hơn lúc nãy
-Với Các Tự, huynh giờ đây là một người nam nhân rất tốt, huynh cũng rất quan tâm đến người khác… huynh luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng kỳ thực trái tim huynh luôn ấm áp, muội cảm nhận được điều ấy, chắc chắn thế. Vì vậy, muội thật sự tin huynh không đẩy ngã thái tử, một người có tâm hồn bị tổn thương thì sẽ không bao giờ làm tổn thương người khác.
Cơ Thành tròn xoe mắt, trái tim bắt đầu… bắt đầu đập mạnh.
-Muội nghĩ, tai nạn tám năm trước có lẽ chỉ là sự nhầm lẫn… huynh sẽ không đẩy thái tử từ trên cây xuống… mọi người đều nghi ngờ huynh và muội biết huynh đã rất khổ tâm với điều đó, huynh xa lánh mọi người, che giấu cả cảm xúc thật của mình.
Hoàn toàn bất động trước những lời nói kỳ diệu kia, Cơ Thành thấy rất xúc động.
Có cảm giác, trái tim muốn nổ tung…
-Muội… muội tin huynh đến vậy sao?
Chẳng rõ dòng cảm xúc nào trỗi dậy trong lòng Các Tự, thật mạnh mẽ, khiến cô đưa tay lên áp nhẹ vào ngực vị hoàng huynh
-Vâng… Các Tự luôn tin huynh, dù mọi người có nói gì, Các Tự mãi mãi tin huynh vì muội biết trái tim huynh rất ấm áp!!
Đó là lần đầu tiên, Cơ Thành thật sự hạnh phúc.
Là lần đầu tiên, anh hiểu rõ mình rất cần người nữ nhi này, mong muốn được có cô.
Vì lần đầu tiên, ngay khoảnh khắc đó, anh nhận ra… mình đã yêu!!
Như phát hiện ra bản thân vượt quá mức cho phép, Các Tự bối rối, nhẹ nhàng rút tay lại
-À, để muội đi xem Bạch Thố thế nào…
Xoay lưng, Các Tự lóng ngóng đảo mắt tìm con vật lông trắng.
May thay, đúng lúc từ xa Bạch Thố chạy về phía cô.
Các Tự cúi xuống, đỡ nó lên, vờ bảo
-Chà, Bạch Thố nghịch quá nên cả người lấm bẩn hết rồi…!
Không trả lời, Cơ Thành cứ đứng nhìn Các Tự.
Ít giây sau, vị hoàng tử từ từ tiến lại gần nơi cô gái đang đứng.
Đôi chân dừng lại, giờ đây Cơ Thành đứng ngay bên cạnh Các Tự.
Biết hoàng huynh ở gần bên, Các Tự xoay lại cười
-Huynh xem, Bạch Thố bẩn lắm này…
Cô tiểu thư ngưng bặt khi bắt gặp gương mặt Cơ Thành thật gần.
Rất gần!
Anh chàng vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Rồi nhẹ nhàng nhưng rất bất ngờ
Các Tự lặng người vì bàn tay Cơ Thành chạm vào mặt mình.
Ngón tay anh lướt trên đôi gò má ửng hồng, xong nhanh chóng lướt xuống chiếc cằm xinh xinh của cô.
Vị hoàng tử nâng nhẹ gương mặt Các Tự lên… cao thêm… cao thêm…
Cho đến khi đúng tầm…
Không một lời nào được thốt ra, không gì nữa chỉ là…
Đầy ân cần, dịu dàng.
Môi Cơ Thành kề đến gần… chạm nhẹ vào bờ môi Các Tự…
Là hôn!!
Đôi mắt Các Tự bần thần, bàng hoàng, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.
Con thỏ tuyết trên tay cô nhảy phóc xuống đất.
Cánh tay Các Tự buông xuôi, cứng đơ, cả người run lên…
Cô tiểu thư cảm nhận được một nụ hôn đang đến với mình.
Nhanh chóng. Ấm áp. Ngọt ngào và choáng ngợp.
Theo lẽ, Các Tự phải đẩy Cơ Thành ra ngay lập tức… đúng là như thế…
Nhưng…
Không những chẳng hề phản kháng
Các Tự còn nhắm mắt lại, mí mắt khép dần, khép dần…
Do tiếng nói từ trái tim, cô đã đón nhận nụ hôn từ vị hoàng huynh như điều hiển nhiên.
Chính điều đó, Cơ Thành càng hôn Các Tự nhiều hơn, lâu hơn và nồng nàn hơn.
Ở giữa khu vườn, trong làn hoa lất phất, hiện ra hình ảnh Cơ Thành và Các Tự hôn nhau.
Không cuống quýt, vội vã chỉ là nụ hôn dịu dàng, sâu lắng, hạnh phúc.
Nụ hôn ấy kéo dài trong vài giây.
… Bờ môi rời đi, từ từ, Cơ Thành dựa đầu vào Các Tự…
Các Tự mở mắt ra… gương mặt ửng đỏ…
Cùng lúc cô lại thấy ánh mắt người nam nhân đó thật tha thiết, cả một tình cảm lớn lao anh dành cho mình.
Bàn tay vẫn giữ chiếc cằm của cô gái, Cơ Thành thì thầm, lần đầu gọi tên cô
-Các Tự… huynh… yêu muội!!
Tai Các Tự lùng bùng, tiếng gió lớn làm át đi mọi âm thanh.
Không… không phải… thật sự cô nghe rõ lời bày tỏ của Cơ Thành!
Cũng vì vậy, trong lòng cô tiểu thư dâng trào niềm hạnh phúc vô bờ…
-Muội… muội… cũng… y… y…
Câu nói đứt quãng của Các Tự dừng lại vì đột ngột hình ảnh Lạc Minh Nhật lởn vởn…
Đang chìm đắm trong thứ cảm xúc choáng ngợp, mãnh liệt thì cô sựt tỉnh.
Mau chóng cô tiểu thư đẩy nhanh Cơ Thành ra.
Lạ lùng là… sau cú đẩy bất ngờ ấy, vị hoàng tử cũng choàng tỉnh.
Có vẻ
anh không hay biết hành động hết sức bạo gan khi nãy của mình đối với hoàng đệ muội.
Dường như tình cảm Cơ Thành dành cho Các Tự quá mãnh liệt khiến anh không kiềm chế được bản thân và đã hành động không kịp suy nghĩ, là hôn cô gái.
Không gian lắng đọng.
Bấy giờ cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Chuyện gì vậy? Có phải họ vừa hôn nhau?
Thật không thể tưởng tượng được… họ vừa hôn…!
Cơ Thành bất động.
Đối diện, Các Tự đưa tay lên bờ môi, hơi ấm từ đôi môi chàng trai đó vẫn còn…
-Hoàng đệ muội… huynh… huynh…
Chưa nghe hết câu nói lắp bắp của Cơ Thành là Các Tự đã chạy vụt đi.
Quá bối rối lẫn bàng hoàng, vị hoàng tử chẳng thể cất nổi giọng để gọi với theo cô gái.
Đặt tay lên trán, Cơ Thành tự hỏi với vẻ bần thần
-Ta… ta đã yêu Các Tự rồi sao?
Tâm trạng rối bời, ngổn ngang, anh chỉ biết đứng lặng đi giữa vườn hoa chiều tà.
Ở phía xa, ngay sau cây cổ thụ… bóng dáng một người đứng chết trân…
Là hoàng hậu Âu Mỹ Ngân!
****************
Vừa về đến phòng
Các Tự đã đóng chặt của trước sự ngạc nhiên của Tiểu Hoàn.
Mặc ở ngoài, cô hầu nhỏ không ngừng gọi, Các Tự vẫn im lặng, ngồi phịch xuống giường.
Đôi mắt cô chẳng chớp, cứ đứng yên nhìn trân trân mà không rõ nhìn cái gì.
Toàn thân lặng đi, cứng đơ…
Trái tim trong lòng ngực đến giờ vẫn đập loạn xạ, hồi hộp.
Cảm xúc bối rối, dữ dội nào đó dâng cao
khiến cô tiểu thư thấy vô cùng… vô cùng khó thở… tất cả đều choáng ngợp…
Nụ hôn lúc nãy của Cơ Thành làm Các Tự quá bần thần.
Quá bất ngờ.
Mọi thứ giờ đối với người nữ nhi xinh đẹp này thật mơ hồ, như thể là một giấc mộng.
Hình ảnh cô cùng vị hoàng huynh hôn nhau giữa vườn ngự uyển không ngừng lởn vởn.
Các Tự cảm tưởng như… sự việc đó chưa hề xảy ra, chưa hề tồn tại.
Có lẽ do cảm xúc mà nụ hôn ấy mang lại cho cô thật kỳ lạ… mạnh mẽ… cả hạnh phúc…
Thế nhưng, bên cạnh đó
Các Tự lo sợ vì bản thân vừa làm một việc tày trời.
Chẳng tin nổi, sao cô lại không ngăn Cơ Thành lại… vì sao cứ để mặc anh hôn cô…
Chính cô đã đón nhận nụ hôn kia không chút do dự…
để rồi dẫn đến hành động loạn luân, không thể chấp nhận được của hai người.
Quá tệ hại!
Hoàng huynh và hoàng đệ muội hôn nhau ư?
Chợt Các Tự hoang mang khi nghĩ đến, lúc cả hai đang hôn nhau, liệu có ai ở đó và chứng kiến hết mọi việc?
Mà dù rằng chẳng ai bắt gặp và hành động loạn luân này chẳng ai biết, nhưng rồi… cô và Cơ Thành sẽ ra sao khi mỗi lần giáp mặt nhau.
Vẫn giả vờ như không à?
Các Tự và Cơ Thành sẽ làm được chứ…
Tất cả, tất cả cứ rối tung khiến cô tiểu thư chẳng biết phải làm gì.
Đúng lúc, tiếng Tiểu Hoàn gọi cửa bên ngoài
-Thái tử phi, người làm sao thế, người không khỏe ở đâu ạ?
Hít sâu, Các Tự trả lời cố giữa giọng bình thường
-À… ta không sao, em đừng lo.
-Thế ạ, người không sao thì Tiểu Hoàn yên tâm, à, vừa nãy thái tử cho người đến bảo thái tử phi đến vườn ngự uyển để cùng dùng bữa chiều…
Lưỡng lự mấy giây, Các Tự hỏi chậm rãi
-Chỉ có ta và thái tử thôi à?
-Dạ hình như là còn có nương nương, Nguyệt Tịnh tiểu thư và cả tam hoàng tử!!
-Sao… tam hoàng huynh…?!
****************
Ở ngự hoa viên
lại cũng ba chiếc bàn sang trọng, cùng những món ăn thượng hạng được bày biện.
Âu Mỹ Ngân nhìn Nguyệt Tịnh và Cơ Thành
-Hình như là Nhật nhi mời chúng ta đến đây thì phải!
-Vâng, Nguyệt Tịnh vừa được lệnh của thái tử triệu vào cung.
-Thành nhi cũng thế.
Vị hoàng hậu khẽ thở ra
-Chắc là Nhật nhi có chuyện gì muốn nói! À… sao không thấy Các Tự?
Vừa nghe nhắc tên Các Tự thì lập tức Cơ Thành lúng túng.
Bởi do nụ hôn của anh với cô gái vừa khi nãy.
Vị hoàng tử đang lo, không biết lát nữa sẽ đối diện với hoàng đệ muội thế nào đây.
Suy nghĩ của anh vừa dứt thì giọng viên thái giám hô to
-Thái tử phi yết kiến nương nương!
Sau tiếng hô
Các Tự từ từ đi vào, theo sau còn có Tiểu Hoàn.
Thoáng thấy Cơ Thành đứng cùng Âu Mỹ Ngân, Nguyệt Tịnh
tim Các Tự đã đập loạn cả lên… xúc cảm bối rối lại xuất hiện…
Cố gắng bình tâm, cô chậm chạp tiến đến chỗ ba người nọ.
Cúi người, Các Tự lễ phép
-Các Tự thỉnh an mẫu hậu!
-Umh, miễn lễ!
Các Tự nhìn qua cô tiểu thư nghịch ngợm
-Nguyệt Tịnh!
Có một điều gì rất lạ ẩn hiện trong cái nhìn của Quan Nguyệt Tịnh, Các Tự cũng nhận ra. Nhưng rất nhanh sau đó, Nguyệt Tịnh đã cười tươi
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian